“Persischer Marsch” – Hành khúc Ba Tư và biểu hiện của chủ nghĩa phương Đông trong âm nhạc Johann Strauss II
Giữa kho tàng âm nhạc đồ sộ của Johann Strauss II – nhà soạn nhạc vĩ đại gắn liền với sự thăng hoa của nghệ thuật khiêu vũ Vienna thế kỷ XIX – Persischer Marsch (Hành khúc Ba Tư, 1864) nổi bật như một minh chứng sinh động cho sức hấp dẫn sâu rộng của chủ nghĩa phương Đông (Orientalism) trong nghệ thuật châu Âu giai đoạn này. Tác phẩm không chỉ thể hiện khía cạnh đa dạng trong sáng tạo của Strauss, mà còn phản chiếu khát vọng thẩm mỹ thời đại: hướng tới những giá trị huyền bí, xa xôi và lãng mạn từ phương Đông.
Trong bối cảnh thế kỷ XIX, khi châu Âu đang chứng kiến làn sóng giao lưu mạnh mẽ với các nền văn hóa Á – Phi, nghệ thuật phương Tây dần nảy nở một tình yêu đặc biệt dành cho “phương Đông tưởng tượng” – một hình ảnh được lý tưởng hóa như cái nôi của vẻ đẹp kỳ lạ, sang trọng và giàu chất thơ. Từ hội họa, văn học đến âm nhạc, chủ nghĩa phương Đông trở thành một nguồn cảm hứng không chỉ thị giác mà còn âm thanh – và Persischer Marsch chính là một nỗ lực nhạc tính để tái hiện thế giới ấy.
Với cấu trúc hành khúc truyền thống phương Tây kết hợp cùng sắc thái hoà âm đậm chất "phương Đông hóa", tác phẩm mở đầu bằng tiết tấu trang nghiêm, vương giả, gợi nhớ không khí cung đình Ba Tư xa xưa. Tuy nhiên, ẩn dưới vẻ ngoài quân nhạc là một dòng chảy tinh tế của sự trang trí âm nhạc, phản ánh sự hòa quyện giữa tính kỷ luật của hành khúc với chất mộng mị, phiêu lãng đặc trưng của cảm hứng phương Đông trong tâm thức châu Âu.
Từ góc nhìn thẩm mỹ, Persischer Marsch không chỉ là một hành khúc “ngoại lai” đơn thuần. Nó còn mang thông điệp về một thế giới đa cực, nơi nghệ thuật vượt qua biên giới ngôn ngữ và địa lý để kiến tạo không gian giao thoa văn hóa. Với Strauss, phương Đông không chỉ là chất liệu trang trí, mà còn là bức gương phản chiếu sự rộng mở của tinh thần nghệ sĩ trước thế giới.
🏺 Trong khuôn khổ chuyên đề tôn vinh Johann Strauss II – tượng đài âm nhạc cổ điển Áo – Hội Hữu nghị Việt Nam – Áo trân trọng giới thiệu Persischer Marsch như một bằng chứng cho tính xuyên văn hóa trong sáng tác của Strauss. Qua bản hành khúc này, ta được mời gọi bước vào một hành trình thẩm mỹ vượt thời gian – nơi phương Đông và phương Tây giao thoa trong sự tôn vinh cái đẹp, cái khác biệt và cái vĩnh cửu của âm nhạc.