Johann Strauss II (1825–1899), với danh hiệu “Vua của valse”, không chỉ là hiện tượng âm nhạc đại chúng Vienna mà còn là nhân tố có ảnh hưởng sâu rộng đến tư duy sáng tác của nhiều nhạc sĩ cùng thời và kế cận. Trong bối cảnh thế kỷ XIX, khi ranh giới giữa “âm nhạc hàn lâm” và “âm nhạc giải trí” vẫn còn được phân định rõ rệt, Strauss đã kiến tạo một vị trí trung gian độc đáo: ông nâng tầm âm nhạc vũ hội lên thành nghệ thuật đích thực, đồng thời mở ra một không gian sáng tạo mới cho các nhà soạn nhạc châu Âu.
1. Mối tương tác với Johannes Brahms
Johannes Brahms (1833–1897), đại diện tiêu biểu của truyền thống nhạc lãng mạn Đức, vốn nổi tiếng với tính nghiêm cẩn và chiều sâu cấu trúc, vẫn dành sự kính trọng đặc biệt cho Strauss. Mặc dù hai người sáng tác ở hai lĩnh vực tưởng chừng đối lập – giao hưởng – thính phòng và valse – operette – nhưng Brahms đã thừa nhận sức hút đặc thù của Strauss. Câu ghi chú nổi tiếng “Leider nicht von Brahms” (Tiếc là không phải của Brahms) chính là minh chứng cho sự thừa nhận âm thầm: giai điệu của Strauss sở hữu một thứ ma lực thẩm mỹ mà ngay cả một bậc thầy hàn lâm như Brahms cũng khó lòng tái tạo. Điều này cho thấy Strauss đã phá vỡ định kiến rằng âm nhạc giải trí không thể đạt tới chiều cao nghệ thuật.
Johannes Brahms (1833–1897)
2. Ảnh hưởng trong lĩnh vực nhạc kịch vui: Franz von Suppé
Franz von Suppé (1819–1895), một trong những người đặt nền móng cho thể loại operette Vienna, chịu ảnh hưởng rõ rệt từ Strauss, đặc biệt trong việc xử lý tiết tấu, cấu trúc giai điệu và tính hài hước âm nhạc. Suppé đã tiếp nhận tinh thần “hòa trộn” giữa chất bác học và tính đại chúng, biến các vở nhạc kịch vui của mình thành sản phẩm giải trí có giá trị thẩm mỹ cao, góp phần đưa Vienna trở thành trung tâm của loại hình sân khấu âm nhạc mới.
Franz von Suppé (1819–1895)
3. Sự tiếp nối trong đầu thế kỷ XX: Franz Lehár
Franz Lehár (1870–1948), người kế thừa trực tiếp truyền thống Strauss, đã phát triển thể loại operette lên tầm vóc quốc tế với những tác phẩm như Die lustige Witwe (Người góa phụ vui vẻ). Nếu Strauss đặt nền móng bằng sự duyên dáng và trữ tình, thì Lehár tiếp tục mở rộng bằng những hòa âm phong phú hơn, gần gũi với ngôn ngữ âm nhạc hiện đại. Tuy nhiên, cốt lõi của Lehár vẫn gắn chặt với tinh thần Strauss: âm nhạc phải phục vụ niềm vui sống, đồng thời trở thành chiếc cầu nối giữa nghệ thuật và công chúng rộng rãi.
Franz Lehár (1870–1948)
4. Ý nghĩa của ảnh hưởng Strauss
Ảnh hưởng của Strauss không chỉ thể hiện ở phong cách sáng tác cụ thể, mà còn ở một triết lý nghệ thuật: xóa nhòa biên giới giữa “nghệ thuật bác học” và “nghệ thuật bình dân”. Chính quan niệm này đã khuyến khích một thế hệ nhạc sĩ cùng thời mạnh dạn khai thác chất liệu từ đời sống, mở rộng đối tượng thính giả và làm giàu cho ngôn ngữ âm nhạc châu Âu.
Phòng hòa nhạc Musikverein, tại Vienna, Áo
Có thể khẳng định rằng Strauss, bằng di sản âm nhạc của mình, đã định hình không chỉ một phong cách mà còn một hệ hình văn hóa: nghệ thuật gắn bó mật thiết với cộng đồng, song hành cùng niềm vui sống của nhân loại. Sự ảnh hưởng ấy, từ Brahms đến Suppé, từ Lehár đến nhiều nhà soạn nhạc khác, đã minh chứng cho sức sống bền bỉ của một hiện tượng nghệ thuật Vienna, đồng thời khẳng định vị thế toàn cầu của âm nhạc Áo trong lịch sử văn hóa thế giới.